Chương 6.
Lộ Tử Kỳ nhìn người kia đi xa một đoạn mới thở dại một hơi, hi vọng người kia sẽ không lại tiếp tục đến tìm cậu, cậu không muốn đối mặt với bằng hữu và thân nhân trước đây của thân thể này. Một khi đã gặp mặt thì phiền phức sẽ kéo đến. Cậu rất chán ghét phiền phức và phải giải thích với người khác. Cậu không biết Tề Tuần trước kia là người như thế nào, tính cách ra sao, đến lúc gặp rồi xảy ra vấn đề chắc chắn sẽ bại lộ. Mặc dù nói thể xác này là người đó, nhưng linh hồn bên trong đã thay đổi, cậu không phải là Tề Tuấn mà chỉ là một khách trọ bên trong thân xác này mà thôi. Lộ tử Kỳ không am hiểu cùng người khác giao tiếp, cũng khong biết cách giả thích với người khác, nên cậu mong muốn không gặp phải người thân của Tề Tuấn.
Song cuộc sống không như mong muốn.
Người con trai kia sau khi rời đi một lúc lại quay lại cùng với một thanh niên tầm tuổi hắn , hai người hướng cậu đi đến.
- A Hằng, cậu nói người này là Tề Tuấn? – người thanh niên đi đầu chỉ vào Lộ Tử Kỳ rồi hỏi con người say rượu bên cạnh.
- Đúng vậy… ách… – thanh niên đang say khướt kia nấc nhẹ một cái, rồi tựa vào người bên cạnh lại nấc thêm một cái.
- Nhìn ngoại hình quả thật là đúng vậy! – người thanh niên đi đâu lên tiếng, đẩy ra người đang say kia rồi bước đến trước mặt của Lộ Tử Kỳ. – Ngẩng đầu lên!
- Xin hỏi, quý khách có yêu cầu gì cần phục vụ sao? – Lộ Tử Kỳ bình tĩnh đáp lại, cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi và bất an trong lòng.
- Ta nói cậu ngẩng đầu lên, cậu không nghe thấy gì sao? – Thanh niên cầm đầu kia lên tiếng.
Quên đi, dù có trốn cũng không chạy thoát được. Lộ Tử Kỳ ngẩng đầu lên, người thanh niên kia cùng với những người phía sau có chút kinh ngạc mà ồ lên.
- Yêu, yêu… đây không phải là Tề Thiếu gia sao? Như thế nào lại đến nơi như thế này trở thành người phục vụ như thế này ? – một đám người ồn ào/
- Quý … quý khách… các vị nhận lầm người. – Lộ Tử Kỳ thấp giọng nói, thanh âm yếu ớt ấy bị những tiếng cười xung quanh lấn át mất. Bàn tay của cậu giấu đằng sau lưng khẽ siết chặt lại nắm thành quyền.
- Ha ha ha ha cậu là anhem của tôi, như thế nào có thể không nhận ra, mấy tháng trước chúng ta còn cùng nhau uống rượu, mấy tháng sau sao đã không nhận ra tôi rồi? Không phải bị tai nạn xe rồi ngốc luôn chứ. – người thanh niên đứng đầu cười nói, trong ánh mắt của hắn là khinh miệt và đùa cợt.
- Ha Ha đại ca, cậu không cho răng cậu ta vẫn là Tề thiếu gia đấy chứ, cậu ta sớm bị cha đoạn tuyệt quan hệ phụ tử rồi, bây giờ hắn chẳng là gì cả. – dứt lời mọi ngơpif cùng cười vang lên.
Lộ tử Kỳ cúi đầu ngày càng thấp.
- Oh,được rồi, tôi đã quên mất, cậu đã không phải là Tề thiếu gia có một người cha vô địch thiên hạ nữa rồi. – người thanh niên kia cười rộ lên, những kẻ phía sau cũng cười vang.
- Nếu như… nếu như quý khách không có yêu cầu gì khác xin không nên ngăn cản thời gian làm viếc của tôi. Tôi không phải Tề Tuấn mà các người nói. – Lộ \Tử Kỳ cố bắng giữ cho ngữ khí ôn hòa, cậu muốn bảo trì bình tĩnh. Lộ Tử Kỳ luôn cố gắng giữ đúng thái độ trong công viếc đối với những người kia, xem bọn họ chê cười Tề Tuấn nghèo túng. Cậu chỉ hi vọng bọn hắn đùa cợt xong rồi thì mau chóng rời đi. Cậu không muốn cùng những người quen biết Tề Tuấn cóa bất kì gút mắt gì.
- Ha haha … – những tiếng cười vang to lên như xé gió. – Đi, chúng ta vào phòng ôn chuyện cũ, tôi giúp cậu xin phép với giám đốc! – Thanh niên cầm đầu tùy ý nói, tùy tiện đem cánh tay khoác lên vai Lộ Tử Kỳ, toàn bộ sức nặng của cơ thể cũng dồn lên vai cậu, Lộ Tử Kỳ cũng loạng choạng không đứng vững.
- Không… không cần như vậy! – Lộ Tử Kỳ từ chối người kia.
- Lão đại cho cậu mặt mũi, vậy mà cậu lại không biết xấu hổ, thật không biết điều chút nào! Các anh em nói có đúng không? – một thanh âm đột nhiên lên tiếng.
- Đúng vậy, đúng vậy!
- Đi thôi! – Thanh niên đi đầu lôi kéo cánh tay của Lộ Tử Kỳ.
- Không … không cần. – Lộ Tử Kỳ muố giật tay ra khỏi bàn tay đang lôi kéo tay của mình, nhưng cậu lại không tránh thoát được. Lộ tử Kỳ bắt đầu sốt ruột liền nắm lấy cánh tay của thanh niên cầm đầu kia, chân lùi về một bước dùn sức kéo người kia. Người thanh niên kia không nghĩ Lộ Tử Kỳ sẽ đột nhiên tay như vậy không cẩn thận bị Lộ Tử Kỳ quăng qua vai ngã xuống.
- Quý khách… xin lỗi, tôi thật sự là không thể đi… – Lộ tử kỳ thấp giọng nói, Lộ tử Kỳ có chút đứng không vững mà đứng ở một phía của hành lang. Trước kia cha mẹ Lộ Tử Kỳ nhìn tính tình của cậu có chút lo lắng ở bên ngoài sẽ bị người ta bắt nạt, hơn nữa thân thể của cậu cũng có chút không tốt lắm, cho nên vì để con trai có thể tự bảo vệ bản thân mình cùng vứi tăng cường cải thiện thân thể họ đã cho con trai đi học quyên đạo.
Lộ Tử Kỳ học quyền đạo trong tám năm, mặc dù năng lực học tập không mạnh lắm, động tác cũng có chút yếu nhưng vì không thể phụ sự kì vọng của cha mẹ cho nên cậu học rất chăm chỉ. Nhiều năm như vậy động tác cũng thành thục hơn rất nhiều, cậu cũng có một chút thành tựu mặc dù đến trình độ nào cũng không thể nhớ rõ nữa. Không biết là đã đến bậc nào mặ dù không phải rất lợi hại nhưng để đối phó với người bình thường hay mấy kẻ yếu hơn thì vẫn có đủ sức.
Học qua quyền đạo rồi đích xác thân thể Lộ Tử Kỳ được cải thiện hơn rất nhiều, hơn nữa cậu cũng tránh cho người khác bắt nạt mình, cậu thật sự rất cảm kích cha mẹ của mình nhưng bọn họ… đều đã mất…
Thanh niên bị ngã nằm trên mặt đất kia có chút khó tin mà nhìn Lộ Tử Kỳ, trước kia Tề Tuấn đánh nhau thường xuyên khinh xuất rất dẽ bị người ta đánh bại. Bây giờ như thế nào có thể học được kĩ xảo trong đánh nhau rồi.
- Yêu, vậy mà nhìn không ra mới vài ngày không gặp vậy mà bản lĩnh đã lớn hơn rồi, đây là muốn đánh nhau sao? Cậu đang khiêu khích bọn này sao? – THanh niên trên mặt đất từ từ đứng dậy đến gần Lộ Tử Kỳ mà híp mắt.
- Không, không phải như vậy…- Lộ Tử Kỳ lời nói lên đến miệng rồi nhưng cuối cùng lại nuốt vào, có chút kinh hoảng mà nhìn thanh niên cả người đầy tức giận trước mặt.
- Vậy cậu còn dám đẩy tôi ngã, tôi chỉ tìm cậu ôn chuyện một chút có cần nhiệt tình như vậy không, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại khiến Lộ Tử Kỳ cả người đầy sợ hãi. Cậu không chắc một mình có thể đối phó lại sáu người, nhìn bộ dáng những người này cũng không giống với người ăn không ngồi rồi con nhà giàu, Lộ Tử Kỳ có chút hối hận vì mình dễ xúc động rồi.
- Đánh người xong lại có một bộ dáng nhu nhược như vậy, cậu thật khiến người tức giận. Trước đây không phải cậu sẽ đánh nhau rồi sao? – thanh niên cầm đầu nhìn Lộ Tử Kỳ đầy khinh thường, ánh mắt toàn là miệt thị.
Lộ Tử Kỳ cúi đầu không đáp lại, cậu chủ hi vọng bọn họ mắng xong rồi thì nhanh chóng đi đi. Giám đốc lát nữa đến kiểm tra mà thấy cảnh này sẽ không tốt lắm, đây mới là ngày đi làm đầu tiên.
- Lão đại, đánh hắn, đánh hắn đi!- những người này đã sớm không thích nhìn Tề Tuấn trước kia dựa vào cha mình, dừa vào gia cảnh trong nhà mà nhìn người khác như nhìn một người có địa vị thấp bộ dáng. Có được cơ hoi này họ đá có thể trả lại cho Tề Tuấn những lpi nói cửa hắn trước đây và đánh một trận.
- Quý khách, đây là trong thời gian đi làm của tôi… – Lộ Tử Kỳ lời nói còn chưa xong đã bị cắt đứt. THanh niên cầm đầu nhìn bộ dáng của PLooj Tử Kỳ như vậy sẽ không thoải mái, đánh người chính là ở chỗ giả vờ vô tội… Một đấm đánh tới chính là đánh vào mặt của Lộ Tử Kỳ. Cậu đứng không vững trên đất nên trực tiếp ngã xuống.
- Nhìn bộ dáng mày như vậy thật không thoải mái, lão tử không thoải mái, các anh em đi! – thanh niên cầm đầu hết sức khinh thường mà chử một tiếng, thảnh nhiên mà mang người rời đi.
- Haish, cậu thật sự rất là yếu… – Lộ Tử Kỳ sờ sờ khóe miệng của mình có lẽ bị thương rồi, không quan hệ chỉ cận bọn họ đi là tốt rồi. Một bóng đen đem ánh sáng trước mắt của cậu che khuất đi. Nghe được thanh âm quen thuộc Lộ Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn có chút giật mình, Tề Trăn từ trên cao nhìn xuống, giống như một vị quân lâm thiên hạ.
- Tiên… tiên sinh… – Lộ tử Kỳ lau khóe miệng của mình liếc nhìn Tề Trăn một cái rồi yên lặng dời đi tầm mắt của mình.
- Tôi đã nói với cậu khi nói chuyện phải ngẩng đầu lên. – Lộ tử Kỳ từ trong phòng riêng đi ra liền thuận tiện thấy được Lộ Tử Kỳ bị người đánh một cái. Cậu bối rối vâng vâng dạ dạ ngẩng đầu nhìn Tề TRăn, nhưng lại không được tự nhiên .
- Vẫn không đứng dậy sao? – Tề Trăn mặt không chút thay đổi quan sát Lộ tử Kỳ, hắn nhìn vào khóe miệng có chút xanh tím còn đọng ít máu của cậu. Lộ tử Kỳ chống tay dựa vào tường chậm rãi đứng dậy
TÁc giả suy nghĩ: chỗ này chỉnh sửa lại
Min: mỗi chương thiệt dã man.